Website tạm ngừng hoạt động để bảo trì, mời bạn mục Liên kết web để chuyển qua WEBSITE bạn http://dieuphapam.net/

Khổ Hải Vô Biên - Hồi Đầu Thị Ngạn


Cuộc sống bận rộn, vội vã làm ta mất đi rất nhiều thứ mà vô hình chung chúng ta rất ít để ý hay quan tâm đến. Ngoài chuyện đáng quan tâm nhất là công danh sự nghiệp bản thân, tình cảm gia đình, bạn bè và sức khỏe dường như trên đời này không còn điều gì để ta hướng đến nữa. Tôi thấy trên đời này, con người dường như không biết mình muốn gì ? Tiêu hao thời gian và Tâm lực để tìm cho mình cuộc sống tốt đẹp, nhưng rồi đến một ngày nhìn lại thấy "cuộc sống của mình vẫn chưa đủ" và lại tiếp tục hao mòn tâm trí, sức khỏe để theo đuổi "Mục tiêu mới". Rồi một ngày nào đó bỗng nhiên giật mình vì tóc đã bạc, da thì nhăn nheo ( ^_^), Nhìn lại cuộc đời như một giấc mộng, một giấc mộng dài nhưng nghĩ lại thì như là một cái chớp mắt, như làn gió thoáng qua...
Hầu như ít có ai dành chút ít thời gian ngồi lại một nơi yên tĩnh nào đó và tự hỏi lòng mình: "Không lẽ con người sống một kiếp người chỉ để làm bao nhiêu đó việc thôi sao?" ; "chuyện đời từ xưa đến nay có bao nhiêu đó chuyện xoay vần mà tại sao con người vẫn không tìm được cho mình điều mà gọi là Hạnh Phúc Thật Sự?" ; "Vậy hạnh phúc thật sự là gì?" ...
Hê ê ê ê...! (thở dài) nói vậy không phải để mọi người nghĩ rằng vươn đến cuộc sống tốt đẹp là điều không tốt. Nhưng có một điều không thể phủ nhận là chúng ta luôn cảm thấy "không bao giờ thỏa mãn, vẫn không hạnh phúc". Thậm chí có đôi khi chúng ta cảm thấy như bị choáng ngộp, như bị đè bẹp. Từ sâu kín trong tâm tư chúng ta luôn có những phiền não vương vấn (về những mưu cầu hạnh phúc, ấm no) và hầu như là theo ta như thể bóng với hình, và điều đó đã thể hiện ra thành thái độ "Sống" của chúng ta. Chúng ta thường nghe câu: "Khổ hải vô biên - Hồi đầu thị ngạn" - có nghĩa là "biển khổ vô cùng, vô tận nhưng chỉ quay đầu là thấy bờ" để nói lên "chân tướng" của "cuộc sống".
Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng chứa đựng một cái gì đó thâm sâu? Tại sao lại nói "Khổ hải vô biên"? tại sao lại nói "Hồi đầu thị ngạn" ? Hồi đầu nghĩa là gì? Hồi đầu như thế nào? "Thị ngạn" là sao? như thế nào để biết rằng mình "Thị Ngạn"? Lợi ích thực tế của nó trong cuộc sống là gì? Tới đây thì chúng ta hãy cùng nhau bình luận (đừng bình loạn) để được hiểu biết và tìm được "Bờ Hạnh Phúc và an vui thật sự"! Kính mong sự "họp tác" của các bạn ^।^.


Nặc danh nói...

sống ở đời đúng là không có gì là đủ.cũng giống nh7 có voi đòi tiên vậy, có thứ này rồi còn có thứ khác nữa.mỗi cuộc sống con người ta cũng như những bộ phim hoàn chỉnh của một đời người, chỉ có điều là diễn viên không biết trước kịch bản mà vẫn phải đóng theo những gì đạo diễn muốn, như ta gọi là số phận, cũng có đôi lúc diễn viên cứ tự động sáng tạo theo ý mình để rồi mọt là thất bại hai là thành c ông rực rỡ.con người ta là những gì khó hiểu nhất, đôi lúc mình còn chưa hiểu được mình huống chi là...hiểu người khác...!!!nếu nói quay đầu là bờ thì không biết bờ đó là gì, đó cũng có thể là bến bờ hạnh phúc, cũng có thể là sự bình an thanh thản tâm hồn nhưng lại thiếu đi những cảm giác sôi sục thật sự của con người, như vậy cũng chẳng thể định nghĩa được cái bờ bến ấy phải chăng đã là kết quả mà tất cả mọi người đều mong muốn?tôi đôi lúc cũng muốn bình an nhưng đôi lúc cũng cứ bị tham vọng kéo đi không cưỡng nổi....vậy nên cứ sống sao cho lòng mình cảm thấy tốt, không suy nghĩ quá nhiều phải chăng là tốt nhất!!

Nguyễn Thiện Đại nói...

Cám ơn bạn đã bộc lộ những hiểu biết của mình। Có lẽ bạn cũng đang phân vân, bạn có lẽ đã thật sự nhận thức về "biển khổ" nhưng còn "lơ mơ" về "thị ngạn". Và đó có lẽ là vấn đề chung của tất cả chúng ta, của loài người, phải không bạn? Riêng tôi, có một khoảng thời gian tôi đã luôn tự hỏi và bị dằn vặt về hai chữ "Hạnh Phúc thật sự". Tôi đã nhìn sâu vào cuộc sống xung quanh, tôi thấy mọi người hầu như không ai là không khổ, tuy bề ngoài họ có vẻ sung sướng, điềm tĩnh, nhưng cái sự đó họ biểu lộ chẳng được bao lâu, vì những "sự thay đổi không báo trước" sự thay đổi đó đã làm mất đi "hạnh phúc" của họ. "Hạnh phúc đó thật ngắn ngủi". Nó như cái chớp mắt rồi thôi. vì thế, trong tâm tôi luôn có sự suy tư, tìm tòi lời giải đáp về "hạnh phúc vĩnh viễn" Tôi đã đọc rất nhiều sách: "Học làm người", "Đắc nhân tâm", "phát triển bản thân", "Tâm lý học", "Học làm giàu", "Danh nhân thế giới" "Doanh nhân " v.v...và tôi lập chí gây dựng sự nghiệp, nhưng chỉ phần nào giúp tôi "yên lòng". Và tôi đã tìm tới "Đạo" và đích xác là "Phật Đạo". Và bạn biết không, vượt cả sự mong đợi, tìm tòi của tôi, tất cả những suy tư của tôi đều rành rành trong chỉ vài câu nói ngắn gọn trong "Phật pháp". Như người khát đi giữa sa mạc gặp được nước, kẻ lạc trong bóng đêm thăm thẳm gặp được ánh sáng, kẻ tìm lại được ngọc quý đã mất. Và tôi đã nhận thức được "Thị Ngạn" hay "Hạnh Phúc thật sự" là đây... thế là cuộc sống của tôi đã thay đổi từ đây!...